Tuy nhiên cuộc đời thú vị ở chỗ không bao giờ chúng ta nắm được nó, chỉ những tưởng là thế thôi, là đã nắm được rồi nhưng nào đâu phải. Như thể cầm trên tay một cốc trà Earl Grey hảo hạng thơm phức vậy, tưởng là nắm được nó, nhưng chỉ mười giây sau đã uống nó mất rồi còn đâu. Trà là để uống chứ có phải để nắm lên đâu, nên cuộc đời cũng vậy, sống nó chứ không phải để nắm nó. Nắm cũng chả được.
ReadEm tin vào một ngôi sao của mình, ngôi sao nằm đâu đó trên bầu trời. Nó không phải là một ngôi sao thật sáng, nó sẽ bị che mờ đi khi chỉ cần một đám mây mỏng vẫy nhẹ trôi qua. Nhưng nó luôn ở đó, sẽ luôn ở đó. Dù mây mỏng, dày, hay mưa giăng, hay đèn đường quá sáng. Nó luôn ở đó.
ReadChúng ta sống với những điều giả lập: một quá khứ mà chúng ta tô vẽ, một hiện tại mà chúng ta bao biện, một tương lai chúng ta hy vọng, một câu chuyện mà chúng ta tự kể về chính mình, một vai mà chúng ta diễn, một cuộc đời chẳng cho ta cũng chẳng cho ai.
ReadMột vài người đôi khi đổ lỗi cho con đường, cho chiếc xe, tàu bay đã đưa người ra đi ấy, nhưng ngẫm lại thì có đâu khi nếu đã quyết chí ra đi, cần gì con đường, cần gì tàu xe mới đi được, mới khuất lấp muôn trùng cách trở
Read